1. Bản Chất Của Kẻ Nắm Giữ: Thần Thánh vs. Người Phàm
Đây là yếu tố quyết định nhất. Như The Collector đã giải thích trong Guardians of the Galaxy: "Những Viên đá này chỉ có thể được sử dụng bởi những sinh vật có sức mạnh phi thường."
Loki - Một Vị Thần Băng Giá: Dù được nuôi dạy như một người Asgard, Loki thực chất là một Người Băng Giá (Frost Giant). Cả hai chủng tộc này đều được xem là những vị thần trong MCU với các đặc điểm vượt trội:
Sức mạnh và độ bền siêu phàm: Cơ thể của họ cứng rắn hơn thép, có khả năng chịu được những tổn thương vật lý cực lớn.
Tuổi thọ hàng nghìn năm: Sinh lý của họ được thiết kế để tồn tại qua nhiều thiên niên kỷ.
Năng lượng nội tại: Họ có một mối liên kết tự nhiên với các dạng năng lượng vũ trụ. Bản thân Loki đã là một "sinh vật có sức mạnh phi thường", vì vậy cơ thể anh hoàn toàn đủ sức để chứa đựng và điều khiển năng lượng của Tesseract mà không bị quá tải hay phá hủy.
Red Skull - Kẻ Phàm Trần Với Tham Vọng Lớn: Ngược lại, Red Skull về cơ bản vẫn là một con người. Dù đã sử dụng một phiên bản không hoàn hảo của Huyết thanh Siêu chiến binh, giúp hắn có sức mạnh vượt trội so với người thường, cấu trúc sinh học của hắn vẫn là của một người phàm. Cơ thể con người không được tạo ra để chịu đựng dòng năng lượng vũ trụ nguyên thủy tỏa ra từ một Viên đá Vô cực.
2. Ý Chí Của Viên Đá Vô Cực: Công Cụ vs. Sự Phán Xét
Các Viên đá Vô cực không chỉ là những vật vô tri. Chúng có một dạng ý thức sơ khai và sẽ phản ứng dựa trên ý định của kẻ muốn sử dụng chúng.
Đối với Loki: Anh ta xem Tesseract như một công cụ. Loki sử dụng nó để mở cổng không gian, dịch chuyển quân đội Chitauri, và khai thác năng lượng của nó. Anh ta muốn sử dụng sức mạnh của nó, chứ không phải hấp thụ hay hòa làm một với nó. Do đó, Viên đá Không gian chỉ đơn giản đáp ứng lại mệnh lệnh của một người chủ đủ mạnh để ra lệnh cho nó.
Đối với Red Skull: Hắn chạm vào Tesseract với một tham vọng ngông cuồng: trở thành một vị thần, vượt qua cả Odin. Hắn muốn sở hữu và làm chủ hoàn toàn sức mạnh của viên đá. Nhận thấy một kẻ phàm trần không xứng đáng đang cố gắng chiếm đoạt mình, Viên đá đã phản ứng lại. Nó không giết Red Skull, mà phán xét và trừng phạt hắn.
3. "Sự Trừng Phạt" Mang Tính Mỉa Mai
Cái kết của Red Skull không phải là một sự hủy diệt ngẫu nhiên. Viên đá Không gian đã dịch chuyển hắn đến nơi xa nhất của vũ trụ, hành tinh Vormir. Tại đây, hắn phải chịu một lời nguyền mang tính mỉa mai sâu sắc:
Hắn khao khát sở hữu một Viên đá Vô cực, nên hắn bị đày làm người canh giữ vĩnh hằng cho một Viên đá Vô cực khác – Viên đá Linh hồn.
Hắn trở thành người dẫn đường cho một kho báu mà hắn mãi mãi không bao giờ có thể sở hữu.
Lời nguyền này là sự trừng phạt hoàn hảo cho tham vọng của hắn. Hắn bị mắc kẹt trong sự vĩnh hằng, không thể siêu thoát, mãi mãi gắn liền với thứ sức mạnh mà hắn thèm muốn nhưng không bao giờ có được.
Kết luận: Loki có thể tiếp xúc với Tesseract vì anh là một vị thần đủ mạnh để điều khiển nó như một công cụ. Trong khi đó, Red Skull, một kẻ phàm trần, đã bị chính tham vọng của mình thiêu rụi khi cố gắng làm chủ một sức mạnh vũ trụ. Viên đá đã phán xét hắn và đày ải hắn đến một số phận còn tệ hơn cả cái chết.