16/08/2025

Nghịch Lý Thị Giác Của Invisible Woman: Làm Thế Nào Sue Storm Nhìn Thấy Khi Tàng Hình?

Trong thế giới siêu anh hùng, năng lực tàng hình của Sue Storm (Invisible Woman) thuộc nhóm Fantastic Four là một trong những khả năng mang tính biểu tượng nhất. Tuy nhiên, ẩn sau sức mạnh tưởng chừng đơn giản này là một câu hỏi hóc búa về mặt khoa học, một nghịch lý đã khiến nhiều người hâm mộ phải thắc mắc: Nếu Sue Storm hoàn toàn vô hình, làm thế nào cô ấy có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh?




Đây quả thực là một câu hỏi vô cùng hợp lý. Về cơ bản, thị giác của con người hoạt động dựa trên nguyên lý ánh sáng đi qua thủy tinh thể, hội tụ và tạo thành hình ảnh trên võng mạc. Võng mạc, với vai trò như một "màn hứng", sẽ tiếp nhận hình ảnh này và gửi tín hiệu lên não để xử lý.

Nếu cơ thể Sue trở nên tàng hình, điều đó có nghĩa là mọi tia sáng trong phổ khả kiến (ánh sáng mà mắt người thấy được) sẽ đi xuyên qua cô một cách hoàn toàn, bao gồm cả đôi mắt. Khi đó, võng mạc của cô sẽ không thể "hứng" được bất kỳ ánh sáng nào, và theo logic thông thường, cô sẽ bị mù.

Vậy Marvel đã giải quyết nghịch lý nan giải này như thế nào? Sau khi tìm hiểu kỹ hơn, câu trả lời đã được hé lộ, và nó không chỉ hợp lý trong khuôn khổ truyện tranh mà còn mở ra những khía cạnh thú vị về sức mạnh của Sue.

Giải Pháp: Một Hệ Thống Thị Giác Thích Ứng

Hóa ra, khi Sue Storm kích hoạt trạng thái tàng hình, hệ thống thần kinh thị giác của cô cũng trải qua một sự biến đổi đáng kinh ngạc. Nó không chỉ đơn thuần làm cho đôi mắt trở nên trong suốt, mà còn thay đổi cả cách thức tiếp nhận và xử lý thông tin.

Cụ thể, võng mạc của Sue, trong khi trở nên hoàn toàn "vô hình" trước ánh sáng thông thường, lại có được khả năng tiếp nhận một dạng bức xạ năng lượng cao hơn: bức xạ vũ trụ.

Bức xạ vũ trụ là những dòng hạt năng lượng cao liên tục bắn phá Trái Đất từ không gian. Chúng hiện diện ở khắp mọi nơi nhưng hoàn toàn vô hình trước mắt người thường. Khi tàng hình, bộ não và đôi mắt của Sue được tinh chỉnh để có thể "nhìn" thấy thế giới thông qua sự tương tác của các vật thể với dòng bức xạ này.

Hãy tưởng tượng thế giới xung quanh chúng ta luôn được "chiếu sáng" bởi một nguồn sáng vô hình là bức xạ vũ trụ, và chỉ Sue mới có đôi mắt để nhìn thấy nó. Mọi vật thể, dù là con người, tòa nhà hay chiếc cây, đều sẽ phản xạ, hấp thụ hoặc che khuất dòng bức xạ này theo một cách riêng. Bộ não của Sue sẽ diễn giải những tín hiệu đó để tái tạo lại một hình ảnh hoàn chỉnh về môi trường xung quanh cô.

Hệ Quả và Giới Hạn của Tầm Nhìn Bức Xạ

Lời giải thích này không chỉ giải quyết được nghịch lý ban đầu mà còn lý giải cho một khả năng khác của Sue: nhìn thấy các vật thể tàng hình khác. Một vật thể tàng hình có thể cho ánh sáng thường đi qua, nhưng vì nó vẫn có khối lượng và cấu trúc vật lý, nó chắc chắn sẽ tương tác với bức xạ vũ trụ. Do đó, đối với Sue, những vật thể "vô hình" đó vẫn hiện ra rõ ràng trong tầm nhìn của cô.

Tuy nhiên, tầm nhìn đặc biệt này cũng có một giới hạn quan trọng. Màu sắc mà chúng ta cảm nhận được là kết quả của việc vật thể phản xạ các bước sóng khác nhau trong quang phổ ánh sáng khả kiến. Vì khi tàng hình, Sue không còn xử lý quang phổ này nữa, có thể suy đoán rằng thế giới trong mắt cô sẽ hoàn toàn không có màu sắc.

Thay vào đó, cô chỉ có thể nhận biết được hình dạng, cấu trúc và mật độ của vật thể dựa trên cách chúng tương tác với bức xạ vũ trụ. Tầm nhìn của cô lúc này có thể sẽ giống như một dạng hình ảnh siêu âm hoặc radar cực kỳ chi tiết, một thế giới của hình khối và năng lượng, chứ không phải một bức tranh đầy màu sắc như chúng ta vẫn thấy.