Khi nhắc đến Galactus, người ta thường nghĩ ngay đến hình ảnh một thực thể vũ trụ khổng lồ, một thế lực thiên nhiên vô cảm chuyên ăn các hành tinh. Nhưng đằng sau sự tồn tại đáng sợ ấy là một bi kịch cá nhân sâu sắc và một nỗi cô đơn kéo dài hàng tỷ năm. Bi kịch của Galactus không chỉ dừng lại ở sự đơn độc, mà nó được dệt nên từ hai nỗi đau xé lòng: nỗi đau mất mát quá khứ và gánh nặng tội lỗi ở hiện tại.
1. Nỗi Đau Mất Mát: Tiếng Vọng Từ Hành Tinh Taa
Bi kịch đầu tiên, và cũng là nền tảng cho mọi nỗi đau sau này, chính là sự hủy diệt hoàn toàn thế giới mà ông từng thuộc về. Trước khi trở thành Galactus, ông là Galan, một nhà khoa học, một người chồng, một người cha, một công dân của hành tinh Taa – một thiên đường của nền văn minh và tiến bộ bậc nhất vũ trụ. Ông đã mất tất cả: gia đình, bạn bè, quê hương, và cả một vũ trụ thân thuộc.
Chuyến hành trình cuối cùng của Galan không phải là một cuộc chinh phạt, mà là một nỗ lực tuyệt vọng để tìm con đường cứu rỗi thế giới của mình khỏi cái chết không thể tránh khỏi của vũ trụ. Nhưng định mệnh nghiệt ngã, tất cả những gì ông có thể làm là bất lực chứng kiến vạn vật mà mình yêu thương, trân quý tan biến vào hư không, còn bản thân thì tái sinh trong một hình hài mới, với một lời nguyền mới.
Dù đã trở thành một thực thể vũ trụ gần như vô cảm, ký ức về Taa vẫn luôn là vết thương không bao giờ lành trong trái tim Galactus.
Con tàu Taa II: Ông đặt tên cho con tàu vũ trụ, ngôi nhà hiện tại của mình là "Taa II", như một cách để tưởng nhớ, để níu giữ mảnh ký ức cuối cùng về quê hương đã mất. Nó không chỉ là một cái tên, mà là một đài tưởng niệm di động cho cả một nền văn minh đã lụi tàn.
Giọt nước mắt trước Odin: Trong một lần đối đầu, khi Odin dùng năng lực ngoại cảm khơi gợi lại ký ức về Taa trong tâm trí Galactus, thực thể vũ trụ hùng mạnh ấy đã đổ lệ. Giọt nước mắt đó quý giá hơn bất kỳ kim cương nào trong vũ trụ, bởi nó cho thấy rằng sâu thẳm bên trong Kẻ Ăn Hành Tinh, nhà khoa học Galan vẫn còn đó, vẫn đang đau đớn khôn nguôi cho những gì đã mất.
2. Gánh Nặng Tội Lỗi: Lời Nguyền Của Cơn Đói Vô Tận
Bi kịch thứ hai chính là vai trò mà định mệnh ép buộc ông phải gánh vác. Galactus hoàn toàn không muốn trở thành kẻ hủy diệt. Cơn đói của ông không phải là sự tham lam, mà là một nhu cầu sống còn, một chức năng cân bằng vũ trụ mà ông chưa bao giờ lựa chọn. Mỗi hành tinh bị ông nuốt chửng không chỉ để thỏa mãn cơn đói thể chất, mà còn khắc sâu thêm cảm giác tội lỗi vào tâm hồn ông.
Sự giải thoát của Lifebringer: Khi được biến đổi thành Lifebringer (Đấng Ban Sự Sống), Galactus đã được trải nghiệm niềm vui tột cùng khi hồi sinh các thế giới chết. Ông đã dùng năng lượng của mình để gieo rắc sự sống khắp vũ trụ. Khoảnh khắc đó cho thấy khao khát thực sự của ông: không phải hủy diệt, mà là sáng tạo. Đó là lý do ông đã chiến đấu quyết liệt để không bao giờ phải quay lại vai trò Kẻ Ăn Hành Tinh nữa.
Lớp vỏ bọc vô cảm: Sự lạnh lùng, xa cách mà Galactus thường trưng ra thực chất chỉ là một lớp vỏ bọc tâm lý, một cơ chế tự vệ. Sâu bên trong, ông vẫn còn một phần trái tim và tâm lý của con người. Để có thể tiếp tục tồn tại và thực hiện vai trò của mình mà không bị cảm giác tội lỗi nghiền nát, Galan phải tự chôn vùi phần nhân tính của bản thân. Ông phải tự thuyết phục mình rằng những sinh vật phàm trần kia không đáng kể, rằng sự hy sinh của họ là cần thiết. Đó là một sự chối bỏ, một bi kịch nội tâm dai dẳng giữa "con người" Galan và "chức năng" Galactus.
Tình bạn hiếm hoi giữa ông và Franklin Richards chính là một minh chứng cho thấy lớp vỏ bọc đó có thể bị phá vỡ. Franklin, với sự ngây thơ và sức mạnh của mình, đã nhìn thấu được nỗi buồn của Galactus và kết nối với phần "người" bên trong ông.
Kết luận:
Bi kịch của Galactus không phải là của một kẻ ác, mà là của một tù nhân vĩnh cửu. Ông bị xiềng xích bởi ký ức về một thiên đường đã mất và bị kết án phải gánh chịu tội lỗi của một kẻ hủy diệt bất đắc dĩ. Ông là người sống sót cuối cùng của một vũ trụ đã chết, lang thang trong một vũ trụ mới với một cơn đói không bao giờ nguôi và một nỗi buồn không bao giờ vơi.
Thế Anh.