Ở độ sâu gần 1.400 mét dưới bề mặt, các nhà khoa học đã tình cờ phát hiện ra một cảnh tượng phi thường. Một con bạch tuộc mẹ thuộc loài Graneledone boreopacifica đã neo chặt cơ thể mình vào một mỏm đá lạnh lẽo. Bên dưới cô là một chùm trứng quý giá, tựa như những viên ngọc trai mờ đục. Kể từ giây phút đó, mỏm đá này đã trở thành vương quốc, là ngôi nhà, và cuối cùng, là ngôi mộ của cô.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, trong một chu kỳ không có ánh sáng mặt trời, người mẹ tận tụy ấy thực hiện những nghi lễ thiêng liêng. Cô nhẹ nhàng dùng những cánh tay của mình để lau chùi từng quả trứng, loại bỏ bất kỳ mảnh vụn nào có thể gây hại. Cô không ngừng phe phẩy nước, tạo ra những dòng hải lưu tươi mới để cung cấp oxy cho những sinh linh bé bỏng bên trong. Bất kỳ kẻ săn mồi nào—dù là một con cua hay một con cá đói—dám bén mảng đến gần đều bị cô dũng cảm đẩy lùi bằng chút sức lực cuối cùng.
Các nhà nghiên cứu, trong những lần quay trở lại bằng tàu lặn điều khiển từ xa, đã thử đưa thức ăn đến gần cô. Nhưng cô phớt lờ tất cả. Mọi bản năng săn mồi, mọi cơn đói cồn cào đều bị dập tắt bởi một mục đích duy nhất, cao cả hơn: bảo vệ thế hệ tương lai.
Năm tháng trôi đi, cơ thể cô dần tàn lụi. Lớp da từng sống động của cô trở nên nhợt nhạt và lỏng lẻo. Đôi mắt to tròn, biểu tượng của trí thông minh loài bạch tuộc, giờ trũng sâu và mờ đục. Cơ thể cô teo tóp lại, nhưng ý chí của một người mẹ thì không bao giờ lay chuyển. Cô là một vệ sĩ, một người bảo hộ, một ngọn nến đang tự thiêu đốt mình để giữ ấm cho hy vọng.
Cuối cùng, sau hơn bốn năm canh thức không ngừng nghỉ, điều kỳ diệu đã xảy ra. Những quả trứng đồng loạt nở, giải phóng một thế hệ bạch tuộc con khỏe mạnh vào bóng tối sâu thẳm của đại dương. Nhiệm vụ của cuộc đời cô đã hoàn thành.
Trong lần quay trở lại tiếp theo của các nhà khoa học, mỏm đá đã trống không. Chỉ còn lại những vỏ trứng rỗng. Người mẹ đã biến mất, được cho là đã trôi đi và tan rã trong làn nước, cơ thể đã kiệt quệ hoàn toàn sau khi hoàn thành sứ mệnh vĩ đại nhất.
Đây là thời gian ấp trứng dài nhất từng được ghi nhận trong thế giới động vật. Một hành động hy sinh quên mình đến tột cùng, một lời nhắc nhở mạnh mẽ về những giới hạn mà sự sống có thể chịu đựng để duy trì nòi giống. Câu chuyện của người mẹ bạch tuộc không chỉ làm sáng tỏ những bí ẩn của biển sâu, mà còn là một bản anh hùng ca về sự hy sinh sâu sắc trong vòng tuần hoàn bất tận của tự nhiên.