28/07/2020

Ma Thuật Có Tồn Tại Không? Đó Chỉ Là Tên Gọi Của Khoa Học Chưa Được Khám Phá

Câu hỏi "Liệu ma thuật có thực sự tồn tại?" đã ám ảnh trí tưởng tượng của con người qua hàng thiên niên kỷ. Nó gợi lên hình ảnh về những phép màu, những nghi lễ bí ẩn và những quyền năng vượt qua quy luật tự nhiên. Tuy nhiên, nếu chúng ta phân tích kỹ lưỡng bản chất của "ma thuật" trong các truyền thống cổ xưa, một sự thật đáng kinh ngạc sẽ hiện ra: Ma thuật, về cốt lõi, chỉ là một dạng khoa học sơ khai, một nỗ lực của con người để hiểu và kiểm soát một thế giới mà họ chưa có đủ kiến thức để giải thích.


Bản Chất Của Ma Thuật: Một Hệ Thống Dựa Trên Quy Luật

Trái với suy nghĩ thông thường, ma thuật trong các hệ thống truyền thống không phải là sự hỗn loạn hay ước muốn đơn thuần. Nó luôn tuân theo những quy luật chặt chẽ.


  • Bạn thực hiện nghi thức X để đạt được hiệu ứng Y.
  • Bạn kiêng kỵ điều A để nhận được kết quả B.
  • Các nhà giả kim thuật tin rằng có một quy trình cụ thể để biến đổi vật chất này thành vật chất khác.
  • Người Ai Cập cổ đại có những lời cầu nguyện riêng cho thần Ra để chữa bệnh, để cầu mưa, hay để chống lại lũ lụt.


Tất cả chúng đều là những hệ thống dựa trên nguyên tắc "nhân-quả". Vấn đề là, chúng ta cũng có một cái tên khác cho một hệ thống các quy tắc cho phép chúng ta tương tác và tác động lên thế giới xung quanh mình. Đó chính là Khoa học.

Khi "Phép Màu" Chỉ Là Khoa Học Bị Hiểu Lầm

Hãy xem xét một ví dụ về một "phép thuật" chữa bệnh cổ xưa:

  • Một người bị thương được đắp lên vết thương một miếng bánh mì mốc và quấn lại bằng vải lanh. Một biểu tượng Ankh được vẽ lên trên và một lời cầu nguyện được dâng lên thần Ra. Một tuần sau, vết thương lành lại mà không bị nhiễm trùng.

Đối với người xưa, đây rõ ràng là một phép màu, là sự ban phước của thần Ra. Nhưng với kiến thức hiện đại, chúng ta biết rằng khuôn bánh mì đó đã sản sinh ra Penicillin, một loại kháng sinh tự nhiên đã tiêu diệt vi khuẩn. Lời cầu nguyện và biểu tượng Ankh chỉ là những yếu tố phụ, những chi tiết được thêm vào vì người ta không hiểu cơ chế thực sự đằng sau.




Đây chính là chìa khóa của vấn đề. Con người thuở sơ khai không hề ngu ngốc. Họ quan sát thế giới một cách cẩn thận để sinh tồn.


Họ nhận thấy muối giữ cho thịt không bị hỏng, vì vậy họ suy luận rằng muối có khả năng xua đuổi tà ma và linh hồn xấu.


Họ thấy rằng một số loại thảo mộc có thể chữa bệnh, vì vậy họ tin rằng chúng chứa đựng linh hồn của thần linh.


Cái mà họ gọi là "ma thuật" thực chất là những quan sát thực nghiệm đầu tiên. Đó là khoa học trong giai đoạn phôi thai, nơi kết quả quan sát được là đúng, nhưng lời giải thích cho nguyên nhân thì lại sai lầm.


Khoa Học: Sự Tinh Chỉnh Của Ma Thuật

Vậy điều gì đã xảy ra với những "phép thuật" đó? Tại sao chúng ta không còn dùng khuôn bánh mì và cầu nguyện thần Ra nữa? Câu trả lời là sự tinh chỉnh.


Khi kiến thức của nhân loại phát triển, chúng ta đã phát minh ra một phương pháp tốt hơn để tìm ra các quy luật của vũ trụ: phương pháp khoa học.


  • Thử nghiệm: Chúng ta không chỉ làm theo, mà còn thử thay đổi các yếu tố. Điều gì sẽ xảy ra nếu chỉ dùng bánh mì mốc mà không cầu nguyện?
  • Ghi lại kết quả: Chúng ta ghi chép lại một cách có hệ thống những gì hiệu quả và những gì không.
  • Đưa ra lý thuyết: Dựa trên kết quả, chúng ta xây dựng các giả thuyết về cơ chế hoạt động thực sự.
  • Kiểm chứng: Chúng ta tiếp tục thử nghiệm để kiểm chứng và hoàn thiện lý thuyết đó.


Qua quá trình này, các nghi lễ và lời cầu nguyện vô nghĩa dần bị loại bỏ. Những quy tắc không hiệu quả bị lãng quên. Còn những quy tắc thực sự có tác dụng (như đặc tính của khuôn mốc hay muối) đã được giữ lại, nghiên cứu sâu hơn và trở thành nền tảng cho hóa học, sinh học và y học hiện đại.


## Nếu Ma Thuật Tồn Tại, Nó Sẽ Trở Thành Khoa Học
Hãy tưởng tượng rằng ngày mai, một người nào đó thực sự có thể biến chì thành vàng hoặc liên lạc với người chết. Theo logic của tất cả các hệ thống ma thuật, để làm được điều đó, họ phải tuân theo một bộ quy tắc nào đó—một câu thần chú, một nghi lễ, một sự tập trung tinh thần.


Và nếu có quy tắc, thì hiện tượng đó có thể lặp lại được. Nếu nó có thể lặp lại, nó có thể được nghiên cứu. Một khi chúng ta nghiên cứu nó, hiểu được các nguyên lý đằng sau và có thể dự đoán kết quả của nó, chúng ta sẽ không còn gọi nó là "ma thuật" nữa. Chúng ta sẽ gọi nó là "vật lý biến đổi nguyên tố" hay "tâm lý học lượng tử". Nó sẽ đơn giản trở thành một nhánh mới, đầy hấp dẫn của khoa học.


Như nhà văn khoa học viễn tưởng vĩ đại Arthur C. Clarke đã nói: "Bất kỳ công nghệ nào đủ tiên tiến đều không thể phân biệt được với ma thuật." Những gì chúng ta gọi là ma thuật hôm nay, có lẽ chỉ là những định luật khoa học mà chúng ta chưa sẵn sàng để khám phá.