Trong trận chiến cuối cùng của Doctor Strange, Phù thủy Tối thượng đã đối mặt với Dormammu, một thực thể vũ trụ gần như toàn năng, kẻ thống trị Chiều Không Gian Tối – một nơi không tồn tại khái niệm về thời gian. Vậy làm thế nào mà Doctor Strange, một con người nhỏ bé, lại có thể khuất phục một vị thần bất tử bằng Viên đá Thời gian, một vũ khí mà lẽ ra phải vô dụng trong lãnh địa của hắn?
Câu trả lời không nằm ở sức mạnh, mà nằm ở một đòn tấn công vào chính khái niệm mà Dormammu không hề biết đến: Thời gian.
Kẻ Xâm Lược và "Không Khí" Xa Lạ
Để hiểu được kế hoạch của Strange, hãy dùng phép ẩn dụ sau: Hãy tưởng tượng bạn là một sinh vật sinh ra và lớn lên trong môi trường chân không của vũ trụ. Bạn không biết "không khí" là gì. Một ngày nọ, bạn tìm thấy một con tàu vũ trụ và cố gắng xâm nhập. Khi cánh cửa mở ra, bạn bị một lực vô hình đẩy ngược lại. Bạn không hiểu nó là gì, nhưng người bên trong nói rằng đó là "không khí", và chừng nào bạn còn muốn vào trong, bạn sẽ phải chịu tác động của nó.
Dormammu chính là sinh vật đó, và "không khí" xa lạ kia chính là Thời gian. Chiều Không Gian Tối là một cõi hỗn loạn, vĩnh cửu và không thay đổi. Dormammu tồn tại ngoài thời gian, hắn bất tử vì đối với hắn, không có "trước đây" hay "sau này". Nhưng khi hắn cố gắng "xâm lược" vũ trụ của chúng ta, hắn đã tự mình mở một cánh cửa và kết nối lãnh địa của mình với một nơi mà Thời gian là một định luật vật lý cơ bản.
Chính khoảnh khắc "chạm" vào vũ trụ của chúng ta đã khiến Dormammu trở nên dễ bị tổn thương bởi Viên đá Thời gian.
Vòng Lặp Vĩnh Cửu: Nhà Tù Dành Cho Một Vị Thần
Doctor Strange không đến để chiến đấu. Anh biết mình không thể thắng. Anh đến để thương lượng, nhưng theo một cách không tưởng. Anh đã sử dụng Viên đá Thời gian để tạo ra một "mỏ neo" thực tại, khóa chặt bản thân và Dormammu vào một vòng lặp thời gian vĩnh cửu chỉ kéo dài vài giây.
Sự tra tấn khái niệm: Mỗi lần Dormammu giết Strange, vòng lặp lại tái khởi động. Strange quay trở lại, lặp lại câu nói: "Dormammu, ta đến để thương lượng." Đối với chúng ta, đó là sự lặp lại. Đối với Dormammu, một sinh vật chưa từng trải nghiệm sự lặp lại, đây là một hình thức tra tấn tâm trí kinh hoàng. Hắn bị mắc kẹt trong một khoảnh khắc duy nhất, thứ mà hắn không thể phá vỡ, không thể thoát ra, và cũng không thể hiểu được
[Hình ảnh: Dormammu liên tục giết chết Doctor Strange trong vòng lặp.]Sự bất lực của kẻ toàn năng: Sức mạnh vô hạn của Dormammu trở nên vô nghĩa. Hắn có thể giết Strange hàng triệu lần, nhưng Strange sẽ luôn quay trở lại. Vòng lặp thời gian đã biến sự bất tử của Strange thành vũ khí và sự bất tử của Dormammu thành nhà tù của chính hắn. Hắn, kẻ thống trị một chiều không gian, giờ đây lại trở thành nô lệ cho một khoảnh khắc.
Kết luận:
Dormammu không bị đánh bại bởi sức mạnh, mà bởi một nghịch lý. Doctor Strange đã không mang Thời gian vào Chiều Không Gian Tối. Anh đã đợi Dormammu tự kết nối với một vũ trụ có Thời gian, và sau đó dùng chính định luật của vũ trụ đó để chống lại hắn.
Bằng cách buộc một thực thể vĩnh cửu phải trải nghiệm sự lặp lại vô tận, Strange đã cho Dormammu nếm trải một thứ còn tệ hơn cả cái chết: sự tù đày trong một khoảnh khắc không bao giờ kết thúc. Cuối cùng, để thoát khỏi sự tra tấn khái niệm này, kẻ chinh phạt các thế giới đã phải chấp nhận thất bại, rút lui và thề sẽ không bao giờ quay trở lại. Đó không phải là một chiến thắng bằng ma thuật, mà là một chiến thắng bằng trí tuệ và sự hiểu biết sâu sắc về các quy luật của vũ trụ.