Tuy nhiên, "món quà" tiến hóa này lại đi kèm một nhược điểm chí mạng:
Hậu môn của bọ cạp nằm ở đốt cuối cùng của đuôi, ngay trước ngòi độc.
Khi chúng ngắt đuôi, chúng cũng vứt bỏ luôn cả hậu môn của mình.
Không giống thằn lằn, đuôi của bọ cạp không thể mọc lại.
Sống Sót Trong Sự "Bế Tắc"
Sau khi thoát khỏi kẻ thù, con bọ cạp phải đối mặt với một tương lai nghiệt ngã. Nó không còn khả năng bài tiết. Tất cả chất thải sẽ tích tụ dần trong bụng của nó. Theo thời gian, bụng của con bọ cạp sẽ phình to ra vì phân, và áp lực bên trong có thể trở nên lớn đến mức làm vỡ các bộ phận khác.
Một Sự Đánh Đổi Đáng Giá Về Mặt Tiến Hóa
Nghe có vẻ như đây là một cơ chế phòng thủ tồi tệ, nhưng dưới góc độ tiến hóa, nó lại là một sự đánh đổi hợp lý. Dù phải chịu đựng tình trạng táo bón kinh hoàng và cái chết được báo trước, một con bọ cạp cụt đuôi vẫn có thể sống sót thêm tới 8 tháng.
Khoảng thời gian này là quá đủ để chúng tìm bạn tình và sinh sản, truyền lại bộ gen của mình cho thế hệ tiếp theo. Đối với tự nhiên, việc duy trì nòi giống quan trọng hơn sự sống của một cá thể. Do đó, cơ chế tự hủy hoại này, dù bi thảm, vẫn được xem là một chiến lược sinh tồn thành công.