Câu trả lời ngắn gọn, dựa trên các bằng chứng khoa học, là rất khó xảy ra và gần như là không thể đối với hầu hết các loài. Lý do đằng sau nó là sự kết hợp của nhiều rào cản phức tạp.
1. Rào Cản Giao Tiếp và "Ngôn Ngữ" Giao Phối
Trong thế giới động vật, sự hấp dẫn tình dục không chỉ đơn thuần là về ngoại hình. Nó là một quá trình giao tiếp phức tạp thông qua các tín hiệu giao phối (mating signals) đặc trưng của từng loài. Con người hoàn toàn thiếu những tín hiệu này đối với một loài linh trưởng khác.
Tín hiệu thị giác: Các loài linh trưởng thường dựa vào các dấu hiệu hình thể cụ thể để thể hiện sự sẵn sàng và hấp dẫn. Ví dụ, một con khỉ đầu chó đực thể hiện sự thống trị qua màu sắc sặc sỡ trên mặt, hoặc một con tinh tinh cái sẽ có dấu hiệu sưng tấy ở vùng sinh dục khi đến kỳ động dục. Con người không có những đặc điểm này.
Tín hiệu khứu giác (Pheromone): Đây là yếu tố cực kỳ quan trọng. Hầu hết động vật có vú dựa vào pheromone, các tín hiệu hóa học vô hình, để thu hút bạn tình và truyền đạt thông tin về gen. Pheromone của con người hoàn toàn khác và có thể sẽ vô nghĩa hoặc thậm chí gây khó chịu cho một loài khác.
Tín hiệu thính giác và hành vi: Các tiếng gọi mời gọi, các điệu bộ phô trương sức mạnh hay các nghi thức tán tỉnh đều là những "mật mã" riêng. Một người đàn ông, dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể thực hiện đúng các điệu bộ này.
Nói cách khác, con người và các loài linh trưởng khác không "nói chung một ngôn ngữ" về mặt hấp dẫn giới tính.
2. "Đầu Tư Sinh Sản" và Sự Chọn Lọc Của Con Cái
Đây là một trong những rào cản lớn nhất, bắt nguồn từ quy luật tiến hóa cơ bản. Trong tự nhiên, giới tính nào đầu tư nhiều năng lượng và thời gian hơn vào việc sinh sản và nuôi con (thường là con cái) sẽ có xu hướng chọn lọc bạn tình kỹ lưỡng hơn rất nhiều.
Rủi ro của con cái: Một con linh trưởng cái chỉ có một số lượng trứng hạn chế trong đời. Việc mang thai và nuôi con tốn rất nhiều tài nguyên và khiến chúng dễ bị tổn thương. Do đó, bản năng của chúng là phải chọn một người bạn đời có gen tốt nhất, đảm bảo con cái sinh ra sẽ khỏe mạnh và có khả năng sinh sản.
Giao phối giữa các loài là một canh bạc tồi tệ: Giao phối với một loài khác (như con người) là một sự lãng phí tài nguyên sinh sản cực lớn. Con lai, nếu có thể được sinh ra, thường sẽ yếu ớt, vô sinh (như con la, là con lai giữa ngựa và lừa), hoặc không có khả năng sống sót trong môi trường tự nhiên.
Chiến lược của con đực: Ngược lại, con đực sản xuất hàng triệu tinh trùng và có chi phí đầu tư cho mỗi lần giao phối thấp hơn. Về mặt lý thuyết, chúng có thể có xu hướng ít kén chọn hơn. Tuy nhiên, ngay cả con đực cũng sẽ ưu tiên giao phối với con cái cùng loài để đảm bảo gen của mình được truyền lại.
Do đó, một con vượn cái về mặt sinh học đã được lập trình để tìm kiếm những đặc điểm tốt nhất từ con đực cùng loài, và một con người hoàn toàn không đáp ứng bất kỳ tiêu chí nào trong số đó.
3. Sự Khác Biệt Hình Thái và "Thung Lũng Kỳ Lạ"
Bạn đã đưa ra một nhận xét rất chính xác: con người trông rất khác biệt so với các loài linh trưởng khác. So với sư tử và hổ, vốn có nhiều nét tương đồng, sự khác biệt giữa người và tinh tinh là rất lớn: chúng ta đi bằng hai chân, gần như không có lông trên cơ thể, cấu trúc khuôn mặt và hộp sọ hoàn toàn khác.
Từ góc nhìn của một con vượn cái, một người đàn ông có thể trông khá "xấu xí" hoặc thậm chí là kỳ dị. Sự khác biệt này có thể tạo ra một hiệu ứng tương tự như "thung lũng kỳ lạ" (uncanny valley). Con người trông vừa đủ giống một loài linh trưởng để được nhận diện, nhưng lại quá khác biệt để có thể cảm thấy quen thuộc hay hấp dẫn, thay vào đó là cảm giác đáng lo ngại hoặc đáng sợ.
4. Trường Hợp Ngoại Lệ: Khi Ranh Giới Bị Xóa Nhòa (Người Neanderthal)
Lịch sử tiến hóa của chúng ta đã ghi nhận một trường hợp ngoại lệ, và nó chứng minh cho tất cả các luận điểm trên. Bằng chứng di truyền cho thấy người Homo sapiens chúng ta đã giao phối với người Neanderthal.
Điều này có thể xảy ra vì người Neanderthal và người Homo sapiens có chung một tổ tiên gần đây, rất giống nhau về mặt di truyền và hình thái. Họ có cùng kích thước, cấu trúc cơ thể tương tự và có lẽ cả những hành vi xã hội đủ gần gũi để có thể nhận ra nhau là bạn tình tiềm năng. Đối với một người Neanderthal, một người Homo sapiens có thể chỉ trông giống như một thành viên của một "bộ lạc hơi khác" chứ không phải một loài hoàn toàn xa lạ.
Kết luận:
Tóm lại, sự hấp dẫn tình dục giữa một con người và một loài linh trưởng khác gần như là không thể vì sự khác biệt quá lớn về tín hiệu giao phối, bản năng chọn lọc sinh sản và hình thái cơ thể. Mặc dù các mối quan hệ xã hội phi tình dục có thể hình thành giữa người và các loài linh trưởng (đặc biệt trong môi trường nuôi nhốt), nhưng sự hấp dẫn giới tính được chi phối bởi những quy luật tiến hóa sâu sắc mà chúng ta không thể vượt qua.
----o00o----